Home / Góc Sách / GÓC NHỚ – Nguyễn Hoàng Trung Hiếu

GÓC NHỚ – Nguyễn Hoàng Trung Hiếu

Tôi và thơ

Tôi không thường đọc thơ nhưng tôi đã mua ngay GÓC NHỚ từ lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ bởi trang bìa là bông hoa quỳnh dưới ánh trăng khuyết trong đêm.

Khi biết Cha đặt tên tôi là Quỳnh, ông Nội đã trồng ngay một cây hoa quỳnh trước sân. Bao nhiêu năm trôi qua, cây vẫn chiếm giữ một góc nhỏ bé trong mảnh sân nhà tôi, đi cùng tôi theo năm tháng. Tôi cảm giác loài hoa này gắn liền với sinh mệnh của tôi vậy. Bởi thế mà, không một chút chần chừ, không cần đọc thử nội dung hay bình luận gì khác, tôi quyết định mang cuốn sách này về.

Và đó hoàn toàn là một quyết định đúng đắn.

Lần đầu tiên tôi đọc trọn vẹn một quyển thơ từ đầu đến cuối. Lần đầu, chìm đắm trong không khí nhẹ nhàng, trong cảm giác mơn man như có cơn gió đêm hè khẽ lướt qua ve vuốt. Có những vần thơ rất thơ, cũng có những lời thơ rất thực. Không phải là ảo mộng, không phải là mơ hồ. Đây là cuộc đời được khắc trong thơ. Là cuộc đời của tác giả, là tâm tình của tác giả, là những chiêm nghiệm của anh. Bởi vậy mà thơ thực lắm, cũng bình dị lắm.

“Góc nhớ

  Ta ghi tên người ở đó”

“Góc nhớ

  Ghi tên người

  Ghi một thời

  Ghi một đời”

                           (Góc nhớ)

Ai cũng có một góc nhớ của riêng mình. Ai cũng có một nơi trong tận cùng sâu thẳm để khắc tên một người hay những người. Còn lưu đến khi nào thì chỉ có riêng ai đó biết mà thôi “Biết ngày nào góc nhớ sẽ tan đi”

Vì sao tôi thấy thơ là thực? Vì tôi thấy bản thân mình trong đấy. Khi mới mua về ngẩn ngơ lật dạo vài trang, vô tình đập vào mắt một vài dòng ngắn ngủi:

“Tuổi ba mươi

  Tôi thấy mình

  Đã muộn

  Muộn

  Một mái nhà

  Muộn

  Tiếng khóc trẻ thơ”

                                     (Tuổi ba mươi)

Cả đêm ấy tôi ngơ ngẩn vu vơ, trong đầu chỉ đầy vài câu đơn giản ấy. Muốn cười… Rồi… Muốn khóc:

“Ai khiến tôi

  Phải lỡ một kiếp người

  Lỡ một thời

  Lỡ một đời

  Lỡ…”                       

                                 (Tuổi ba mươi)

Vì đâu những dòng chữ nhỏ nhoi ấy lại tinh tế đến vậy… Lại có thể đem tâm một người nhìn thấu đến vậy… Trong hoàn cảnh nào anh viết lên những lời da diết ấy… Tôi thật lòng muốn biết…

Đa số các bài thơ trong tập đều nói về tình yêu, là “mối tình của anh” (tôi không dám dùng từ “một” hay “những” trước “mối tình”, vì tôi không chắc, nên chỉ xin để vậy). Tôi thích cảm giác trong thơ anh vì nó không bi lụy, không sầu thương, không chán chường, không tuyệt vọng. Nó đẹp theo cách trân trọng những gì đã qua và hướng đến cái chân, cái thiện:

“Thôi thì

  Cứ tạm biệt nhau

  Ta sẽ sống

  Những gam màu còn lại

  Hãy vui tươi như những loài cỏ dại

  Hồn nhiên cười về phía ánh ban mai”

                                                                   (Vô thường)

Tôi cảm như đời mình, lòng mình trải ra cùng với mỗi vần thơ anh viết. Ngoài tình yêu, còn có những chiêm nghiệm riêng về cuộc đời:

“Thích lùi vào trong góc vắng lặng thinh

  Và cuộn chặt lòng mình như sâu lá”

                                                                  (Lạc mộng)

Những triết lý ngộ được:

“Nếu mai còn có kiếp sau

  Nguyện xin làm chút bụi màu hư không”

                                                                  (Mưa rơi)

Phải nói rằng giống như tôi tìm được một tri kỷ tâm hồn vậy. Bởi vì tôi luôn tâm niệm rằng, nếu có kiếp sau xin đừng cho tôi nhập cõi luân hồi, xin hãy cho tôi tan biến không dấu vết, một kiếp này tôi sẽ sống thật trọn vẹn thật ý nghĩa để kết thúc rồi tôi nguyện vĩnh viễn tiêu tan, tất cả mọi nợ nghĩa nợ tình đều không cần vay trả nữa. Có người nói tôi điên lắm, nhưng hôm nay tôi tìm được tâm hồn đồng điệu rồi. Không phải là quá khó hiểu mà đúng không?

Nơi góc nhớ này rất đong đầy tình cảm. Ngoài tình yêu nam nữ, còn nặng lòng ơn Cha nghĩa Mẹ. Mấy ai sống mà không có gia đình, mấy ai ra đời mà không có đấng sinh thành, mấy ai lớn lên mà thiếu vắng giọt mồ hôi của Cha cùng sự tảo tần của Mẹ. Chúng ta có thể có nhiều loại tình nhưng gia đình là tình thiêng liêng đầy trân quý không thể thay thế, không thể đánh đổi. Bất cứ khi nào bị dòng đời vùi dập, con người đều hướng về nơi ấy để tìm kiếm sự bình yên:

“Cứ bôn ba con nào đâu có biết

  Bóng Mẹ gầy mỗi lúc lại gầy hơn

  Dẫu biết rằng ai cũng phải hoàng hôn

  Sao con muốn Mẹ bình minh mãi mãi”

                                                                     (Nương bóng mẹ)

Ai có xót xa khi đọc những dòng này không? Mỗi năm 365 ngày, tôi chỉ gặp Mẹ Cha bằng số ngày đếm lẻ. Mỗi năm trở về tóc Cha thêm sợi bạc. Mỗi năm trở về khuôn mặt mẹ hằn thêm nếp nhăn. Ngày xưa, Cha kiệu tôi trên vai, Mẹ bế bồng trên tay. Trong mắt Cha tôi vẫn luôn chỉ là đứa con gái bé bỏng như ngày nào mà thôi. Nhớ vài tháng trước, vào Sài Gòn thăm tôi, Cha vẫn còn dẫn xe máy giúp tôi ra khỏi cổng nhà, tôi vừa chạy xe vừa rơi nước mắt, được mấy lần Cha còn đủ sức dẫn xe giúp cho tôi như vậy nữa… mà tôi vẫn chưa làm được gì cho Người tự hào:

“Để hôm nay chạnh lòng nghe đau đáu

  Mắc nợ Người một chữ đứa con ngoan”

                                                                     (Ơn Cha)

Góc nhớ này quen thuộc với tôi lắm. Tôi cảm giác nhà anh giống hệt nhà tôi, có Cha, có Mẹ, có Chị gái và Em trai. Anh viết một bài thơ về chị của anh, còn tôi lại nhớ về em trai của mình:

“Đó là những ngày tháng

  Âm thầm

  Những ngày tháng

  Xa cha mẹ

  Những ngày tháng

  Em là đứa trẻ

  Cần được

  Vỗ về

  San sẻ

  Yêu thương”

                                 (Chị)

Tôi vào Sài Gòn trước, hai năm sau, em trai cũng vào học Đại học, rồi ra trường đi làm, chúng tôi ở cùng nhau bảy năm trước khi em chuyển về quê làm việc, tôi cũng bảo em về cho gần Cha gần Mẹ. Ngày em đi, tôi ngồi nhìn bốn bức tường nhà trọ, rơm rớm nước mắt, nhớ lời em dặn: “Hai có chuyện gì phải gọi ngay cho em, ở một mình chú ý ăn uống, đừng có đi về khuya”… 

Còn rất nhiều, rất nhiều những lời thơ dịu dàng, tâm huyết tiếp thêm sức mạnh cho tuổi trẻ:

“Đừng lo tàn phế

  Cũng đừng hoang mang

  Đừng sợ trái ngang

  Đừng lo thất bại”

                                 (Mùa sang)

Mọi sự trên đời đều có hai mặt. Mọi sự cũng đều luôn luôn chuyển biến. Chỉ cần cố gắng vượt qua thời gian khó khăn thì điều tốt đẹp sẽ đến. Người ta phải tin rằng, hiện tại chưa gặp được điều tốt đẹp không có nghĩa là cả đời sẽ không gặp. Cho nên, hãy tiếp tục sống và tiếp tục cố gắng:

“Dễ mấy ai sinh ra trong kiếp người

  Lại có thể mãi rạng ngời hạnh phúc

  Dòng sông kia có lúc trong lúc đục

  Nắng mãi rồi cũng đến lúc phải mưa”

                                                                        (Sau cơn mưa trời lại sáng)

Tâm hồn tôi bay dạo quanh Góc nhớ của anh, hòa nhịp, cảm nhận, thăng hoa và suy ngẫm. Tình yêu, tình gia đình, tình quê hương, tình người cùng hòa quyện và lắng đọng. Tôi nghĩ, bất cứ ai cũng tìm thấy một mảnh của mình trong Góc nhớ này.

Tập thơ nhỏ nhắn giản đơn này mang đến cho người đọc một góc an giữa dòng đời vội.

—                                                                                                                                                                                            

Đôi dòng về tác giả

Nguyễn Hoàng Trung Hiếu, sinh năm 1979, hiện đang là luật sư tại thành phố Hồ Chí Minh. Các sách thơ đã xuất bản: Góc nhớ, Dòng đời, Tập thơ Mùa sau. Anh cũng có xuất bản sách Nghệ Thuật Hành Nghề Luật Sư. Tiki có các sản phẩm này (dành cho các bạn muốn mua sách đọc).

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!